TRƯỜNG ĐẠI HỌC SAO ĐỎ - CƠ SỞ GIÁO DỤC ĐẠI HỌC THEO ĐỊNH HƯỚNG ỨNG DỤNG

CHẤT LƯỢNG TOÀN DIỆN - HỢP TÁC SÂU RỘNG - PHÁT TRIỂN BỀN VỮNG

Thứ bảy - 26/10/2019 22:13
  •  

Nhớ ơn thầy cô!

Trên cuộc đời này có biết bao loại tình cảm giữa con người với nhau mà chúng ta cần phải trân trọng: tình mẫu tử, tình đồng bào, tình bạn, tình đồng chí… và không thể thiếu đó là tình thầy trò. Đây là một loại tình cảm thiêng liêng và vô cùng cao quý. Nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy đã viết bài hát rằng:
"Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Tóc xanh bây giờ đã phai
Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy
Dõi theo bước em trong cuộc đời
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
em đếm hết công ơn người thầy ...."
            Có lẽ, mãi cho đến khi trưởng thành thì con người ta mới hiểu hết được những công lao của thầy cô. Có những học trò nghịch ngợm, ương bướng, có những lúc cố chấp vô cớ, có những lúc cãi lời thầy cô…Thế nhưng, chưa một lần thầy cô dừng lại, chưa một lần thầy cô bỏ rơi những cô cậu học trò ấy, chưa một lần chùn bước lại trước con đò mà thầy cô đang dẫn dắt.
 
a2

            Quả đúng là như vậy, công lao của thầy cô là to lớn biết nhường nào. Mà có lẽ là cả cuộc đời này, chúng ta cũng không thể nào đền đáp được hết. Chính các thầy cô là người lái đò đưa những thế hệ học trò cập bến tương lai. Làm sao tôi có thể quên những ánh mắt ấm áp, dịu hiền của thầy cô, những ánh mắt luôn dõi theo hình bóng của từng học trò bé nhỏ trong suốt cả quảng đời cấp sách đến trường. Hình ảnh những cô giáo trước tà áo dài thước tha. Những người thầy với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm khắc ấy lại chứa động cả một khoảng trời yêu thương rộng lớn đã để lại trước tâm trí những người học trò chúng ta không biết đến bao nhiêu ký ức khó phai. Nụ cười, ánh mắt trìu mến của thầy cô là sự động viên, khuyến khích mỗi khi chúng ta đạt điểm cao, là nguồn động lực giúp chúng ta vươn lên trong học tập. Mỗi khi chúng ta phạm lỗi, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng hành động đã không còn những nụ cười vui vẻ của ngày nào mà thay vào đó là một ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù thầy cô không la hoặc trách mắng gì nhưng chúng ta như đọc được một chút buồn bã và thất vọng thoáng qua những đôi mắt ấy. Nhưng với tấm lòng yêu thương, sự gần gũi, sự cảm thông sâu sắc, thầy cô đã dùng ngọn lửa nhiệt huyết của mình để sưởi ấm những trái tim, những tâm hồn bé nhỏ của chúng ta và truyền ta những bài học, những kinh nghiệm sống ở đời.
a1

            Sinh thời, cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã nói: “Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo. Các thầy cô giáo không những dạy chữ mà còn dạy người, họ cứ như cây thông trên sườn núi, cây quế giữa rừng sâu thầm lặng toả hương dâng hiến trí tuệ, sức lực cho đời”. Thầy cô như người lái đò tận tuỵ đêm ngày, thầy cô đưa biết bao thế hệ học trò qua dòng sông tri thức để cập bến bờ tương lai mơ ước. Những dòng sông dài, sâu nhiều chỗ nước xoáy ẩn chứa nhiều sự nguy hiểm từng ngày vẫn lặng lẽ đưa đò. Để rồi thời gian trôi qua người khách đi đò năm nào đã cập bến ước mơ, tung đôi cánh vào khoảng trời riêng. Một ngày ngoảnh lại vẫn con sông năm nào, vẫn người lái đò nơi ấy đang đưa người cập bến tri thức. Đã biết bao chuyến đò cập bến trong cuộc đời người lái đò và đã biết bao thế hệ học sinh trưởng thành dưới bàn tay ấm áp của người thầy người cô. Thầy cô cho chúng ta chữ, cho chúng ta học đạo làm người, mở cánh cửa tương lai giúp chúng ta tự tin bước vào xã hội công nghiệp hóa, hiện đại hóa.
            Ôi! Tôi ước sao mình mãi là đứa học trò yêu dấu của thầy cô, mặc dù biết là không thể được. Tuy vậy, tôi vẫn cầu mong là các thầy cô sẽ mãi tiếp tục dẫn dắt nhiều thế hệ măng non bước qua cánh cửa dẫn đến một vùng đất kì dịu. Thầy cô ơi! Em không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào nữa, em chỉ muốn cảm ơn vì tất cả những điều hay, điều bổ ích mà thầy cô đã truyền đạt đến thế hệ học sinh chúng em. Những người lái đò của một tương lai mộng mơ.  "Hãy cảm ơn ngọn đèn vì ánh sáng của nó nhưng đừng quên người cầm đèn đang đứng trong bóng đêm". Thầy cô là những người cầm ngọn đèn bất diệt của tri thức, trí tuệ soi sáng con đường tương lai cho chúng em, chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa để một ngày nào đó sẽ đáp xuống một chân trời tươi đẹp, rực rỡ muôn sắc màu và ánh sáng. Chắc chắn rằng khi đã vững bước ở chân trời ấy chúng em sẽ không bao giờ quên được công ơn của thầy cô. Chúng em cảm ơn thầy cô!
 

Tác giả bài viết: Vũ Duy Hiếu - Cựu sinh viên DK6-ĐT khoa ĐTTH

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây